Bùi Sơ Ảnh
Tác giả: Lục Xu
Thể loại: văn học Trung Quốc, ngôn tình
Nội dung: Cố Diễn Trạch (nam) từ Mỹ về nước tìm hiểu về cái chết của người bạn thân Tưởng Phương Vũ (nam), vô tình gặp được Bùi Sơ Ảnh (nữ), yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và quyết tâm theo đuổi cô. Sơ Ảnh lúc đầu từ chối nhưng cuối cùng vẫn xiêu lòng và chấp nhận lời cầu hôn của anh. Nhưng lạ là từ khi lấy nhau, Sơ Ảnh luôn thủ thân, không cho anh đụng vào người, Cố Diễn Trạch dần mất kiên nhẫn, cuộc sống hôn nhân lạnh dần đi. Rồi Cố Diễn Trạch nhận được bức thư khi xưa Tưởng Phương Vũ gửi cho mình kèm một chiếc chìa khóa, bảo là chìa khóa mở bí mật. Nhớ lại vợ mình có một chiếc hộp bị khóa luôn cất giữ rất kỹ, anh lén về, tra chìa vào thử thì quả nhiên mở được, nhưng anh không lén xem bên trong mà liền đóng lại. Thật ra anh đã sớm biết Sơ Ảnh và Tưởng Phương Vũ có liên hệ từ khi nghe cô nửa đêm gặp ác mộng gọi tên Tưởng Phương Vũ, nhưng vì yêu cô nên anh không dám đối diện sự thật. Sơ Ảnh ngỡ Cố Diễn Trạch đã biết tất cả nên tự tử, may mà cứu kịp. Lần này Cố Diễn Trạch mới quyết tâm xem bên trong chiếc hộp. Trong đó là ảnh anh do Sơ Vũ vẽ cùng nội dung sự việc. Hóa ra Sơ Ảnh đã từng gặp anh rất lâu về trước, trong một lần đi xem thi đấu bóng rổ và yêu anh từ khoảnh khắc đó, nhưng không biết anh là ai, cũng không còn gặp lại, nhưng cô vẫn yêu và vẽ anh theo trí nhớ của mình. Rồi cô gặp Tưởng Phương Vũ, Tưởng Phương Vũ ngỏ lời yêu cô, sau đó Sơ Ảnh biết được anh là bạn thân của người cô luôn thầm yêu nên từ chối anh, Tưởng Phương Vũ cũng biết nên quyết định làm mai cho hai người. Sau khi gửi đi chiếc chìa khóa, anh vì nôn nóng chạy đi thông báo cho Cố Diễn Trạch mà bị tai nạn xe chết (lúc đó Cố Diễn Trạch đang ở Mỹ). Sơ Ảnh cho rằng Tưởng Phương Vũ vì mình mà chết nên luôn tự giày vò bản thân, không cho phép mình được hạnh phúc dù cho đã yếu lòng mà chấp nhận lời cầu hôn của Cố Diễn Trạch. Biết Tưởng Phương Vũ chết cũng vì quan tâm đến mình, Cố Diễn Trạch không còn quá khó khăn khi đối diện với sự thật nữa mà sống hạnh phúc cùng Sơ Ảnh, Sơ Ảnh cũng biết mình nên sống hạnh phúc để cái chết của Tưởng Phương Vũ không trở nên phí hoài.
Nhận xét: Dường như tác giả đang cố tạo bi kịch nhưng các chi tiết cứ bị gượng ép làm quá lên. Bí mật chuyện xưa ém lâu quá, lúc đầu còn tò mò nhưng tới gần cuối mà vẫn còn tắt tịt thì chẳng còn hứng muốn biết nữa. Thiết kế nữ chính ai gặp cũng yêu, nhưng rốt cuộc chẳng có gì ngoài khen cô đẹp, tính cách cũng không ổn, nếu đã quyết định không cho mình hạnh phúc thì đừng lấy Cố Diễn Trạch, lấy chi rồi khiến luôn cả anh không hạnh phúc. Ngay cả Cố Diễn Trạch cũng vậy, khi cuộc sống gia đình với Sơ Ảnh bế tắc, anh luôn cặp kè với cô gái La Vân, tuy không đến mức như tình nhân nhưng cũng không thể gọi là bình thường, khiến La Vân hi vọng rồi tạt một gáo nước lạnh rằng lo cho cô bao lâu nay là vì nhìn thấy hình bóng Sơ Ảnh trong cô, nghe ra không thấy cao thượng mà thấy hèn mọn vô cùng, mình không hạnh phúc thì cũng không có quyền khiến người khác chịu đau khổ cùng. Tình tiết có chỗ không ổn, như chiếc hộp từ đâu mà Sơ Ảnh có, trong đó có tranh cô vẽ, nhưng cũng có tâm thư kể toàn bộ câu chuyện không biết do ai viết, nếu nói là Tưởng Phương Vũ viết thì đoạn đầu khi anh chưa gặp Sơ Ảnh không thể chi tiết như vậy, nếu nói là Sơ Ảnh viết thì đoạn sau lại quá nhạt, đoạn đầu chi tiết chứng tỏ đây là nhật ký thì không lí nào đến mấu chốt lại qua loa cho có, giả dụ chiếc hộp của Sơ Ảnh thì vì sao Tưởng Phương Vũ có chìa khóa, mà giả dụ chiếc hộp của Tưởng Phương Vũ thì tại sao anh lại có tranh do Sơ Ảnh vẽ Cố Diễn Trạch, theo giả dụ này, nếu chiếc hộp do Tưởng Phương Vũ đưa Sơ Ảnh giữ thì chắc chắn cô không biết bên trong có gì, vậy mà chẳng bao giờ thắc mắc, còn nếu là do Sơ Ảnh tìm thấy sau khi Tưởng Phương Vũ mất thì vì sao lại biết mà lấy đúng chiếc hộp này trong khi nhà Tưởng Phương Vũ còn bao nhiêu là món. Còn chi tiết quá khứ Lâm Trạch (nam) và Hạ Xuyên (nữ) thế nào cũng không kể. Quan hệ nhân vật phức tạp, từ Mỹ về đến Trung Quốc cứ rối nùi, cứ như cả thế giới tập trung về một chỗ vậy. Về bản dịch tiếng Việt: biên tập ẩu, có quá nhiều lỗi chính tả, hơn nữa, sau nhiều lẫn lộn giữa “n” và “l” thì đây không đơn thuần là lỗi biên tập nữa mà chính xác là người dịch hoặc biên tập không giỏi chính tả.
Trích dẫn:
“[…] thứ duy nhất không thay đổi trên đời này, không phải lời hứa hẹn, mà chính là sự thay đổi.”
——
“Có những người rồi sẽ trở thành quá khứ. Có những chuyện chỉ có thể là kí ức. Thế nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp diễn.”